Người dịch: Whistle
“Ta phải cho những người đó một lời giải thích.” Triệu Khổ Tâm lẩm bẩm, nhìn về phía xa, sương mù bao phủ lấy mọi thứ.
“Ha!”
Triệu Khổ Tâm thở dài một hơi, nói:
“Đây là thời đại tốt nhất, có thể gặp đủ loại chủng tộc, chứng kiến thế cục ầm ầm sống dậy, đạt đến cảnh giới mà tiền nhân không thể nào tưởng tượng được.”
“Đây cũng là thời đại tồi tệ nhất.”
Giọng nói của Triệu Khổ Tâm trầm xuống:
“Vạn giới, cuối cùng cũng sẽ bị hủy diệt, vạn vật, cuối cùng cũng sẽ tiêu tan!”
“Không ai có thể thoát khỏi kết cục, cho dù là tên quái vật kia của Triệu gia cũng vậy, không có gì khác biệt.”
Nhắc đến hai chữ “quái vật”, giọng điệu Triệu Khổ Tâm tràn đầy căm hận.
Căm hận ngút trời!
Thậm chí là hận cả họ Triệu, nỗi oán hận thấu xương.
“Sư phụ.”
Trang Hóa ngẩng đầu lên.
Ông ta đã vô tình nghe thấy Triệu Khổ Tâm nói về quái vật của Triệu gia mấy lần, nhưng mỗi lần muốn hỏi đều bị sư phụ mắng.
“Ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều.”
Triệu Khổ Tâm biết suy nghĩ của Trang Hóa, lắc đầu, ẩn ý nói:
“Có một số chuyện, biết còn không bằng không biết, nếu như có thể lựa chọn, ta thà rằng vẫn luôn bị che giấu trong u mê.”
Triệu Khổ Tâm dừng lại, hỏi:
“Kỷ Hiển, Trương Bỉnh Trung nói gì?”
“Sư phụ.” Trang Hóa bước đến gần, vẻ mặt “kích động”, do dự một chút rồi mới cúi đầu:
“Bọn họ quyết định quyết đấu.”
“Thời gian?”
“… Sau khi ngài chết.”
“Đúng vậy.” Triệu Khổ Tâm ngẩng đầu lên, cười lạnh:
“Sao bọn họ có thể để ta ngư ông đắc lợi được chứ? Ta không chết, bọn họ sẽ không cam lòng, đương nhiên là phải đợi đến khi ta chết mới quyết đấu.”
“Sư phụ.” Trang Hóa nói lớn:
“Ngài rời khỏi đây đi, với thực lực của ngài, chỉ cần ẩn náu, trừ phi có Bạch Ngân ra tay, nếu không, sẽ không ai tìm được ngài.”
“Rời đi?”
Triệu Khổ Tâm hừ lạnh: “Tiếp tục sống lay lắt như vậy sao?”
“Năm đó chết nhiều người như vậy, ta vốn dĩ không nên sống sót, bây giờ, ta sắp chết, sao có thể tiếc mấy năm tuổi thọ này chứ?”
Triệu Khổ Tâm phất tay, ngăn cản lời khuyên nhủ của Trang Hóa.
Từ khi dẫn dụ Hỗn Thiên phỉ đến đây, Triệu Khổ Tâm đã biết, cho dù kết quả thế nào, ông ta cũng phải chết.
Đã biết chắc là phải chết, sao có thể bỏ qua cơ hội này?
Triệu Khổ Tâm chậm rãi hỏi:
“Đã tìm được vị trí chưa?”
Trang Hóa nghiến răng, một lúc sau, mới gật đầu:
“Ngoài thủ lĩnh Trương Bỉnh Trung, những người khác của Hỗn Thiên phỉ đều đang ẩn náu ở gần Hy Thủy hà, Mông Nam bị thương nặng, Bạch y hôn mê bất tỉnh, chỉ có người khổng lồ Bello kia là không sao.”
“Phù…”
Triệu Khổ Tâm hít sâu, da thịt toàn thân chậm rãi nhúc nhích, một lớp ánh sáng vàng mờ nhạt bất diệt xuất hiện trên người ông ta.
“Tốt!”
Triệu Khổ Tâm gật đầu, dậm chân, trong nháy mắt đã lao đi hơn một trăm mét, kình phong gào thét xé toạc mặt nước:
“Chuyện năm đó, hôm nay sẽ kết thúc, những kẻ đáng chết, hôm nay không ai có thể sống sót mà rời khỏi đây.”
“Ầm ầm…”
Tốc độ cực hạn, thậm chí còn phá vỡ rào cản âm thanh.
Tiếng nổ long trời lở đất vang lên.
Tĩnh thất.
Chu Giáp tay cầm rìu hai lưỡi, luyện tập Ngũ Lôi Phủ Pháp như thường lệ.
Theo thời gian luyện tập tăng lên, đặc tính Chưởng Binh gia trì, bộ phủ pháp này cũng sắp đại viên mãn.
Từ khi có được Thiên Anh Tinh, Chu Giáp chưa từng bị mắc kẹt ở bất kỳ võ học binh khí nào lâu như vậy.
Hơn nữa, vì Ngũ Lôi Phủ Pháp được chuyển hóa từ Tử Lôi Phủ Pháp, nên ngay từ đầu đã gần như tinh thông.
Tinh thông, viên mãn, tuy rằng chỉ cách nhau một bước, nhưng lại tốn rất nhiều thời gian.
“Ùm…”
Tiếng sấm vang lên, quanh quẩn trong phạm vi ba mét xung quanh.
Ngoài ba mét, yên tĩnh.
Ngũ Lôi.
Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
Kim Lôi “sắc bén”, Mộc Lôi “ẩn nấp”, Thủy Lôi “liên miên”, Hỏa Lôi “bạo ngược”, Thổ Lôi “nặng nề”, Ngũ Lôi tuần hoàn cũng ẩn chứa biến hóa âm dương của vạn vật.
Ngũ Lôi không chỉ là năm đặc tính, mà còn là sự tuần hoàn của vật chất.
Lúc luyện tập, đặc tính Chưởng Binh tự nhiên khiến Chu Giáp hiểu rõ bí ẩn của Ngũ Lôi, thậm chí là hiểu được âm dương biến hóa, tương sinh tương khắc.
Cảm giác này rất huyền diệu.
Giống như lúc luyện tập võ kỹ, đạo lý võ học ẩn chứa trong võ kỹ được đặc tính Chưởng Binh hấp thu, sau đó truyền cho Chu Giáp.
Chỉ cần luyện tập là nhất định sẽ có tiến bộ.
Sự tiến bộ này vượt qua lẽ thường, cho dù ngộ tính của bản thân có tốt đến đâu cũng bị nhét vào trong đầu.
Hơn nữa còn tự nhiên nắm giữ.
“Ùm…”
“Ầm!”
Không khí chấn động, phủ quang trên rìu hai lưỡi cũng sáng hơn.
Uy lực…
Tăng gấp đôi!
Ngũ Lôi Phủ Pháp: Viên mãn!
Đến lúc này, sự am hiểu về Thiên Đả Ngũ Lôi Oanh và Ngũ Lôi Phủ Pháp của Chu Giáp đã không thua kém gì Lôi Bá Thiên, thậm chí còn vượt qua.
Lôi Bá Thiên có thể giết Quách Ngộ Đoạn.
Chu Giáp hiện tại cũng có thể.
Chu Giáp dừng lại, mỉm cười, hiện giờ hắn mới có thời gian cất rìu hai lưỡi, đi đến bên cửa sổ, mở một bức thư ra.
“Ừm…”
Nội dung trong thư khiến Chu Giáp nhướng mày, trầm ngâm.
Một lúc sau.
Một bóng đen từ trong phòng xông ra, dọc theo góc tối, lóe lên, nhảy ra khỏi sân, lao về phía ngoại thành.
Ngoài sân.
Mấy người của quân đội đang theo dõi, nhìn lướt qua, không phát hiện điều bất thường.
Bọn họ không đồng ý với hành vi của Ngưu Nham, thậm chí còn cảm thấy Ngưu Nham đa nghi quá, sao Chu Giáp có thể giết chết Shirley tướng quân được?
Lúc đầu…
Người phụ trách theo dõi còn cẩn thận thăm dò, sau đó, vì vẫn luôn không phát hiện ra điều gì, nên mới dần dần lơ là, coi như là câu giờ.
“Vèo!”
“Loạt xoạt…”
Bóng người xé toạc màn đêm, kình phong khiến cho lá cây run rẩy.
Theo bóng đen nhanh chóng lướt qua, cành cây rung lắc, chỉ trong nháy mắt, bóng đen đã biến mất.
“Vèo!”
Chu Giáp mặc Huyền Binh chiến giáp, áo choàng sau lưng bay phấp phới, Quỷ Khốc diện toát lên vẻ âm trầm, kỳ dị, hắn đứng trên tảng đá.
“Ngươi đến rồi.”
“Ta phải cho những người đó một lời giải thích.” Triệu Khổ Tâm lẩm bẩm, nhìn về phía xa, sương mù bao phủ lấy mọi thứ.
“Ha!”
Triệu Khổ Tâm thở dài một hơi, nói:
“Đây là thời đại tốt nhất, có thể gặp đủ loại chủng tộc, chứng kiến thế cục ầm ầm sống dậy, đạt đến cảnh giới mà tiền nhân không thể nào tưởng tượng được.”
“Đây cũng là thời đại tồi tệ nhất.”
Giọng nói của Triệu Khổ Tâm trầm xuống:
“Vạn giới, cuối cùng cũng sẽ bị hủy diệt, vạn vật, cuối cùng cũng sẽ tiêu tan!”
“Không ai có thể thoát khỏi kết cục, cho dù là tên quái vật kia của Triệu gia cũng vậy, không có gì khác biệt.”
Nhắc đến hai chữ “quái vật”, giọng điệu Triệu Khổ Tâm tràn đầy căm hận.
Căm hận ngút trời!
Thậm chí là hận cả họ Triệu, nỗi oán hận thấu xương.
“Sư phụ.”
Trang Hóa ngẩng đầu lên.
Ông ta đã vô tình nghe thấy Triệu Khổ Tâm nói về quái vật của Triệu gia mấy lần, nhưng mỗi lần muốn hỏi đều bị sư phụ mắng.
“Ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều.”
Triệu Khổ Tâm biết suy nghĩ của Trang Hóa, lắc đầu, ẩn ý nói:
“Có một số chuyện, biết còn không bằng không biết, nếu như có thể lựa chọn, ta thà rằng vẫn luôn bị che giấu trong u mê.”
Triệu Khổ Tâm dừng lại, hỏi:
“Kỷ Hiển, Trương Bỉnh Trung nói gì?”
“Sư phụ.” Trang Hóa bước đến gần, vẻ mặt “kích động”, do dự một chút rồi mới cúi đầu:
“Bọn họ quyết định quyết đấu.”
“Thời gian?”
“… Sau khi ngài chết.”
“Đúng vậy.” Triệu Khổ Tâm ngẩng đầu lên, cười lạnh:
“Sao bọn họ có thể để ta ngư ông đắc lợi được chứ? Ta không chết, bọn họ sẽ không cam lòng, đương nhiên là phải đợi đến khi ta chết mới quyết đấu.”
“Sư phụ.” Trang Hóa nói lớn:
“Ngài rời khỏi đây đi, với thực lực của ngài, chỉ cần ẩn náu, trừ phi có Bạch Ngân ra tay, nếu không, sẽ không ai tìm được ngài.”
“Rời đi?”
Triệu Khổ Tâm hừ lạnh: “Tiếp tục sống lay lắt như vậy sao?”
“Năm đó chết nhiều người như vậy, ta vốn dĩ không nên sống sót, bây giờ, ta sắp chết, sao có thể tiếc mấy năm tuổi thọ này chứ?”
Triệu Khổ Tâm phất tay, ngăn cản lời khuyên nhủ của Trang Hóa.
Từ khi dẫn dụ Hỗn Thiên phỉ đến đây, Triệu Khổ Tâm đã biết, cho dù kết quả thế nào, ông ta cũng phải chết.
Đã biết chắc là phải chết, sao có thể bỏ qua cơ hội này?
Triệu Khổ Tâm chậm rãi hỏi:
“Đã tìm được vị trí chưa?”
Trang Hóa nghiến răng, một lúc sau, mới gật đầu:
“Ngoài thủ lĩnh Trương Bỉnh Trung, những người khác của Hỗn Thiên phỉ đều đang ẩn náu ở gần Hy Thủy hà, Mông Nam bị thương nặng, Bạch y hôn mê bất tỉnh, chỉ có người khổng lồ Bello kia là không sao.”
“Phù…”
Triệu Khổ Tâm hít sâu, da thịt toàn thân chậm rãi nhúc nhích, một lớp ánh sáng vàng mờ nhạt bất diệt xuất hiện trên người ông ta.
“Tốt!”
Triệu Khổ Tâm gật đầu, dậm chân, trong nháy mắt đã lao đi hơn một trăm mét, kình phong gào thét xé toạc mặt nước:
“Chuyện năm đó, hôm nay sẽ kết thúc, những kẻ đáng chết, hôm nay không ai có thể sống sót mà rời khỏi đây.”
“Ầm ầm…”
Tốc độ cực hạn, thậm chí còn phá vỡ rào cản âm thanh.
Tiếng nổ long trời lở đất vang lên.
Tĩnh thất.
Chu Giáp tay cầm rìu hai lưỡi, luyện tập Ngũ Lôi Phủ Pháp như thường lệ.
Theo thời gian luyện tập tăng lên, đặc tính Chưởng Binh gia trì, bộ phủ pháp này cũng sắp đại viên mãn.
Từ khi có được Thiên Anh Tinh, Chu Giáp chưa từng bị mắc kẹt ở bất kỳ võ học binh khí nào lâu như vậy.
Hơn nữa, vì Ngũ Lôi Phủ Pháp được chuyển hóa từ Tử Lôi Phủ Pháp, nên ngay từ đầu đã gần như tinh thông.
Tinh thông, viên mãn, tuy rằng chỉ cách nhau một bước, nhưng lại tốn rất nhiều thời gian.
“Ùm…”
Tiếng sấm vang lên, quanh quẩn trong phạm vi ba mét xung quanh.
Ngoài ba mét, yên tĩnh.
Ngũ Lôi.
Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
Kim Lôi “sắc bén”, Mộc Lôi “ẩn nấp”, Thủy Lôi “liên miên”, Hỏa Lôi “bạo ngược”, Thổ Lôi “nặng nề”, Ngũ Lôi tuần hoàn cũng ẩn chứa biến hóa âm dương của vạn vật.
Ngũ Lôi không chỉ là năm đặc tính, mà còn là sự tuần hoàn của vật chất.
Lúc luyện tập, đặc tính Chưởng Binh tự nhiên khiến Chu Giáp hiểu rõ bí ẩn của Ngũ Lôi, thậm chí là hiểu được âm dương biến hóa, tương sinh tương khắc.
Cảm giác này rất huyền diệu.
Giống như lúc luyện tập võ kỹ, đạo lý võ học ẩn chứa trong võ kỹ được đặc tính Chưởng Binh hấp thu, sau đó truyền cho Chu Giáp.
Chỉ cần luyện tập là nhất định sẽ có tiến bộ.
Sự tiến bộ này vượt qua lẽ thường, cho dù ngộ tính của bản thân có tốt đến đâu cũng bị nhét vào trong đầu.
Hơn nữa còn tự nhiên nắm giữ.
“Ùm…”
“Ầm!”
Không khí chấn động, phủ quang trên rìu hai lưỡi cũng sáng hơn.
Uy lực…
Tăng gấp đôi!
Ngũ Lôi Phủ Pháp: Viên mãn!
Đến lúc này, sự am hiểu về Thiên Đả Ngũ Lôi Oanh và Ngũ Lôi Phủ Pháp của Chu Giáp đã không thua kém gì Lôi Bá Thiên, thậm chí còn vượt qua.
Lôi Bá Thiên có thể giết Quách Ngộ Đoạn.
Chu Giáp hiện tại cũng có thể.
Chu Giáp dừng lại, mỉm cười, hiện giờ hắn mới có thời gian cất rìu hai lưỡi, đi đến bên cửa sổ, mở một bức thư ra.
“Ừm…”
Nội dung trong thư khiến Chu Giáp nhướng mày, trầm ngâm.
Một lúc sau.
Một bóng đen từ trong phòng xông ra, dọc theo góc tối, lóe lên, nhảy ra khỏi sân, lao về phía ngoại thành.
Ngoài sân.
Mấy người của quân đội đang theo dõi, nhìn lướt qua, không phát hiện điều bất thường.
Bọn họ không đồng ý với hành vi của Ngưu Nham, thậm chí còn cảm thấy Ngưu Nham đa nghi quá, sao Chu Giáp có thể giết chết Shirley tướng quân được?
Lúc đầu…
Người phụ trách theo dõi còn cẩn thận thăm dò, sau đó, vì vẫn luôn không phát hiện ra điều gì, nên mới dần dần lơ là, coi như là câu giờ.
“Vèo!”
“Loạt xoạt…”
Bóng người xé toạc màn đêm, kình phong khiến cho lá cây run rẩy.
Theo bóng đen nhanh chóng lướt qua, cành cây rung lắc, chỉ trong nháy mắt, bóng đen đã biến mất.
“Vèo!”
Chu Giáp mặc Huyền Binh chiến giáp, áo choàng sau lưng bay phấp phới, Quỷ Khốc diện toát lên vẻ âm trầm, kỳ dị, hắn đứng trên tảng đá.
“Ngươi đến rồi.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo